Thượng sư Liên Anh khai thị về báo ơn chúng sinh
Giảng pháp: Thượng sư Liên Anh Thời gian: 05/06/2024 Địa điểm: Pháp Hoa Đường Biên dịch: Ban Biên dịch và Truyền thông Upala Việt Nam
Khi tôi bay từ Indonesia đến Singapore, vì vấn đề đồ ăn nên sức khỏe tôi không được tốt, triệu chứng chính là bị sốt cao. Đã rất lâu rồi tôi không sốt cao tới 40 độ, và sốt tới hai ngày rưỡi.
Mục đích tôi đến Singapore là thực hiện buổi giảng tọa về thangka và chia sẻ tâm đắc về văn tập Sư Tôn. Trước đó tôi đã có sự chuẩn bị mình sẽ nói gì về thangka, còn về văn tập thì khi tới nơi, tôi nhận được cuốn văn tập nào thì đều có thể dễ dàng phát huy chia sẻ. Nhưng không ngờ tôi lại bị ốm đến mức như vậy, không còn sức để bò dậy nữa. Nhưng tôi biết ơn vì trong quá trình hoằng pháp đã gặp được quý nhân, đó là một gia đình ở Singapore. Thật may có một bác sĩ chăm sóc cho tôi kể từ ngày đầu tiên tôi đến Singapore, người nhà họ đều chăm sóc tôi mỗi ngày.
Sau đó tôi mới biết, vào ngày mà tôi đến Singapore Lôi Tạng Tự để khai thị, cô ấy có kỳ thi chuyên khoa. Tôi cứ tưởng cô ấy đã là bác sĩ chuyên khoa rồi. Tôi hỏi cô ấy thi gì, cô ấy nói thi Nội Khoa. Tôi hỏi Nội Khoa là thế nào? Cô ấy nói chủ yếu là chăm sóc bệnh nhân, ví dụ bệnh nhân bị sốt cao, đau đớn, mệt mỏi, các bệnh nan y, họ phải phán đoán, quan sát và kê thuốc. Tôi liền hỏi cô ấy, như vậy chẳng phải tôi chính là sự luyện tập tốt nhất trước khi thi sao? Thế là cô ấy nói đúng rồi, thầy đã để cho tôi được luyện tập. Khi ấy tôi liền nghĩ rằng, nếu như tôi bị ốm như vậy mà có thể giúp cho cô ấy thi cử thuận lợi, sau này có thể cứu được càng nhiều người thì tôi rất sẵn lòng.
Khi ấy tôi vẫn còn sốt, cô ấy đưa thuốc giảm đau cho tôi, rồi cô ấy nói: “Thượng sư, trước khi thầy đi đến Lôi Tạng Tự, có thể cầu nguyện và gia trì cho tôi không?” Ban đầu tôi nghĩ tôi đã bị ốm tới mức này rồi, ngay cả đứng cũng không vững, cô vẫn muốn tôi gia trì sao. Cô ấy nói: “Cầu xin thầy đó! Tôi cần có sức mạnh của Phật Bồ Tát!” Tôi hỏi trước đó cô đã viết thư cho Sư Tôn để cầu gia trì chưa. Cô ấy nói đã viết thư rồi, hơn nữa cũng học hành rất chăm chỉ. Và Sư Tôn cũng đã cho cô ấy phù. Tôi nói được, vậy trước khi tôi đi, tôi sẽ dẫn dắt cô cầu nguyện tại đàn thành trong nhà cô.
Sau đó ở tại đàn thành nhà cô ấy, tôi phụng thỉnh Tam căn bản, sau đó Mãn Nguyện Đồng Tử đến. Rồi tôi còn nhìn thấy Phổ Ba Kim Cang. Tôi không hề phụng thỉnh hai vị này đến. Tôi nói với cô ấy: “Tôi nhìn thấy hai vị này đến gia trì cho cô.” Cô ấy nói trời ạ, đây là hai vị mà thường ngày cô ấy niệm chú, hơn nữa Phổ Ba Kim Cang là Sư Tôn nói với cô ấy đây là Hộ pháp căn bản của cô ấy. Tôi không hề biết điều này.
Chính vì có câu chuyện này mà tôi muốn chia sẻ với mọi người hai khái niệm. Khi bạn cho rằng bản thân bạn không có sức mạnh thì thật sự bạn sẽ không có sức mạnh. Một câu nói của chúng sinh khiến tôi phát khởi một lòng tin lớn lao, cho nên tôi vẫn phải nhấn mạnh một câu: “Đạo tràng của Bồ Tát chính là chúng sinh.” Việc tu hành của chúng ta phải dựa vào sự tương tác với chúng sinh, bạn muốn tìm được bồ đề tâm và thực tiễn tất cả tinh thần lục độ của Đại thừa, bạn phải dựa vào chúng sinh thì bạn mới có thể dùng cái “giác” [nhận thức] của mình, đi thực hành cái “giác” này, như thế mới gọi là giác hành viên mãn.
Bởi vậy thì sao tôi nói phải cảm ơn chúng sinh? Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Sư Tôn thường nói ngài phải cảm ơn chúng sinh, bởi vì nếu không có chúng sinh để cho ngài đến luyện tập kỳ thi ở nhân gian này, không có đối cảnh thì không thể thành tựu Phật đạo.
Sự việc thứ hai là tôi nhất tâm cầu nguyện cho cô ấy. Tôi cầu nguyện như thế nào? Tôi nói với Bổn tôn của tôi, tôi hy vọng ngài gia trì cho người này bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, cô ấy đã dành hết tâm lực và thời gian không phân biệt ngày đêm để chăm sóc cho tôi, còn tôi vì được chúng sinh cúng dường nên gọi là ứng cúng, tôi là người phải cho chúng sinh ruộng phúc để đại diện cho tăng. Vì thế cô ấy phải có được nhân duyên, phúc đức này, bởi vì cô ấy đã toàn tâm cúng dường tăng, ngài nhất định phải ban phúc cho cô ấy. Thứ hai, tôi hy vọng ngài gia trì cho cô ấy, không phải là vì điểm số thi cử của cô ấy, điểm tốt thì đã tốt rồi, mà là qua kỳ thi này cho cô ấy có được tín tâm, hơn nữa cho cô ấy có thêm nhiều cơ hội học tập và thiện duyên để tương lai cô ấy gặp bất kì người bệnh nào, cô ấy cũng sẽ có nhận có cho, hơn nữa cũng vẫn sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc mỗi một người bệnh giống như cô ấy đã chăm sóc tôi, phát huy bản tính của một lương y. Chỉ có hai điều này thôi.
Cho nên tôi nhìn thấy Mãn Nguyện Đồng Tử và Phổ Ba Kim Cang. Mãn Nguyện Đồng Tử tượng trưng cho sự thỏa mãn nguyện vọng, còn Phổ Ba Kim Cang là căn bản Hộ pháp của cô ấy, chỉ cần khi bạn cầu nguyện, Bổn tôn và Hộ pháp của bạn hiển hiện, bạn chắc chắn sẽ thành công.
Tóm lại, thông qua kỳ thi này, cô ấy đã thi đỗ, tôi cũng tin rằng tương lai cô ấy sẽ thật sự đi giúp đỡ chúng sinh. Từ sự việc này, tôi lĩnh ngộ được rằng, trong kinh Duy Ma Cật nói, “Chúng sinh có bệnh ta có bệnh.” Rốt cục là Duy Ma Cật có bệnh hay là chúng sinh có bệnh? Cho nên rất nhiều sự việc đòi hỏi chúng ta phải suy ngẫm. Khi thật sự bị bệnh, bạn không làm được việc gì, khi ấy bạn sẽ quan sát lại hành động của chính mình. Thân bạn chẳng thể nào phạm giới được, khẩu của bạn cũng không có sức mà phạm giới, ý của bạn đã bị bệnh tật giày vò. Khi tôi sốt, thật sự tôi không biết mình đang ở đâu, không biết là ban ngày hay ban đêm, thân thể lúc nóng lúc lạnh, tôi rất khó phân biệt. Khi ấy ý niệm của tôi có muốn nghĩ xằng bậy cũng rất khó. Vì thế tôi phải cảm ơn trận ốm này.
Om mani padme hum.
Pháp Hoa Đường | 05.06.2024