Thượng sư Liên Anh khai thị về hồi hướng và báo ân
Giảng pháp: Thượng sư Liên Anh Thời gian: 05/06/2024 Địa điểm: Pháp Hoa Đường Biên dịch: Ban Biên dịch và Truyền thông Upala Việt Nam
🪷 Rất lâu rồi mới gặp mọi người. Bây giờ tần suất tôi gặp mọi người hình như là mỗi tháng một lần, sau này có trở nên lâu hơn không thì việc này cũng rất khó nói, nhưng tôi sẽ cố hết sức để việc này không xảy ra.
Lần này tôi vốn không định trở về, bởi vì gần như lập tức tôi lại phải bay đi tiếp. Vì thật ra mỗi lần tôi quay trở về đây đều khá tốn tiền, khá mất thời gian. Tôi từ Kuala Lumpur bay về đây mất gần 5 tiếng đồng hồ, sau đó tôi lại ngồi xe đi về Gia Nghĩa, cho nên gần như mất nửa ngày chỉ ở trên đường. Ban đầu tôi cảm thấy rất phí thời gian, nhưng sau đó tôi cảm thấy không nên nghĩ như vậy, vốn dĩ chúng ta tự nắm bắt thời gian của chính mình, chúng ta nên học cách làm thế nào để sử dụng thời gian ấy một cách có ý nghĩa.
Gần đây nếu các bạn có nghe Sư Tôn khai thị thì sẽ thấy Sư Tôn nhắc đến hồi hướng và chịu thay một vài sự việc. Ví dụ hồi hướng cầu phúc cho Đài Loan trong vụ động đất vừa rồi, bản thân đây là một hồi hướng rất lớn. Cho nên từ đầu chúng ta hô hào làm hoạt động mọi người cùng hộ trì, tôi vốn đã hiểu đạo lý này, bởi vì đây không phải là việc của một cá nhân, không phải là trách nhiệm của một mình Liên Anh. Bản thân bạn sinh ra là người Đài Loan, bạn nên có ý thức yêu nước. Các bạn thường xuyên nói bạn yêu Đài Loan, bạn đều hô lên như vậy, nhưng khi Đài Loan xảy ra việc thì bạn ở đâu? Bạn hô lên thế thì có ích gì không, chẳng có ích gì.
Vì sao ngay từ đầu tôi đã nói chuyện này? Tôi đã gửi fax để hỏi Sư Tôn. Khi ấy tôi đang ở nước ngoài hoằng pháp, nhưng vì tôi thương xót Đài Loan. Sư Tôn cũng thường xuyên nói ngài thương xót Đài Loan, nhưng ngài nói là làm, ngài hồi hướng cho Đài Loan, niệm Phật cho Đài Loan, ngày nào cũng xem tin tức, nhất định đều xem tin tức về Đài Loan, tin tức nước Mỹ, tin tức thế giới. Tôi từng tham gia việc báo cáo tin tức cho Sư Tôn cho nên tôi biết, chúng tôi phải báo cáo tình hình chính trị, kinh tế, văn hóa, giải trí, tài chính của Đài Loan, gồm cả tin tức quân sự, bởi vì Sư Tôn rất quan tâm.
Bởi vậy Sư Tôn viết trong sách, ngài quan tâm đến Đài Loan, đến người dân và đệ tử ở trên khắp thế giới không phải chỉ có nói miệng, ngồi một chỗ mà nói. Hôm nay tôi phải trịnh trọng nói với mọi người. Khi chúng ta tu pháp có phần gọi là hồi hướng, có “trên báo bốn ơn sâu, dưới cứu ba đường khổ”. Bạn sẵn lòng đến đây tu pháp rồi hồi hướng thì bạn mới có thể nói rằng bạn “trên báo bốn ơn sâu, dưới cứu ba đường khổ”. Bởi vì “trên báo bốn ơn sâu” là ơn đất nước, ơn cha mẹ, ơn sư trưởng và ơn chúng sinh. Vì sao ơn đất nước đứng đầu tiên? Bạn không có nơi cư trú, không có một đất nước yên ổn, xin hỏi cha mẹ bạn làm sao nuôi dưỡng bạn? Không có cha mẹ nuôi dưỡng bạn, làm sao bạn gặp được sư trưởng (những người thầy) trong quá trình trưởng thành của bạn. Không có sư trưởng giáo dục bạn, làm sao sau này bạn có thể trưởng thành để tương tác kết duyên với chúng sinh, để họ giúp đỡ bạn? Ở đây có sự logic, vì thế, ơn đất nước rất quan trọng.
Làm sao để báo ơn đất nước? Khi Đài Loan có hạn, Đài Loan gặp tai nạn, bạn phải tận trung tận hiếu với đất nước của bạn. Tôi chưa từng đi lính, nhưng tôi hiểu rõ đạo lý này. Người ta nói rằng nếu bạn không thể cống hiến thân mình cho đất nước thì bạn vẫn còn bộ óc, bạn còn có thể làm rất nhiều việc khác. Giống như chúng ta nói về bố thí trong Phật pháp, tuyệt đối không chỉ có bố thí tiền. Tôi thường xuyên nhấn mạnh với mọi người, thí chủ bố thí tiền chỉ là một trong mười loại thí chủ. Chúng ta tu pháp nói “trên báo bốn ơn sâu”, tức là đem công đức tu pháp này hồi hướng, bạn phải quán tưởng ánh sáng tỏa ra, đó là ánh sáng công đức, cầu nguyện đất nước bạn an bình, ổn định, hạnh phúc, không gặp họa, hồi hướng cho cha mẹ nuôi dưỡng bạn để họ khỏe mạnh, sống lâu vui vẻ. Với sư trưởng của bạn cũng thế, để họ có thể tiếp tục giáo hóa những người khác. Thứ tư là đối với chúng sinh có ơn với bạn, hy vọng họ đều bình an hỷ lạc. Sau đó bạn lại đem công đức này để “dưới cứu ba đường khổ”. Ba đường khổ chủ yếu là chỉ tam ác đạo trong số lục đạo luân hồi: địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Vì sao? Họ không có phúc có được nhân duyên như bạn để được nhận sự giáo hóa của Phật Bồ Tát, rất nhiều chúng sinh không được tiếp xúc với Phật pháp để giúp họ giải thoát khỏi trạng thái khốn cùng đó. So với họ chúng ta có quá nhiều ân đức.
Theo lý lẽ này, chúng ta hồi hướng công đức tu hành của chúng ta cho họ. Việc bạn hồi hướng cũng nằm ở phần quán tứ vô lượng tâm ở mục Tiền hành, bạn nói về từ bi hỷ xả, bạn thật sự phát tâm sẽ ảnh hưởng tới phần bạn hồi hướng phía sau liệu bạn có thể thật sự hồi hướng hay không. Vì thế tôi tin rằng, vào thời điểm đồng tu này, có rất nhiều người cho dù bạn biết Pháp Hoa Đường có đồng tu, nhưng bạn vẫn ở nhà xem ti vi, bạn vẫn đang nghe nhạc, chơi games, dường như Đài Loan xảy ra việc gì thì đó không phải là việc của bạn. Nhưng khi Đài Loan có chuyện, gia đình bạn có chuyện, bạn lại hy vọng người khác tới cứu bạn đầu tiên, bạn hy vọng gia đình bạn được bảo hộ tốt nhất. Tôi nói cho mọi người biết, xét trên luật nhân quả, bạn không xả thì làm sao có nhân duyên được có. Bạn không giúp người khác thì làm sao có nhân duyên được người khác giúp.
Nếu các bạn có nghe tôi giảng bài về phù lục tại Tâm Đăng Đường ở Malaysia, tôi có kể một câu chuyện về hòa thượng Đỗ Thuận vào thời Đường Thái Tông đã thử nghiệm một sự việc cho mọi người thấy. Ngài đem đôi giày của mình, mặc dù trông không bắt mắt, nhưng đối với kẻ trộm cắp thì bất cứ thứ gì cũng là đối tượng để chúng lấy trộm. Ngài treo nó ở trên con phố tấp nập nhất trong thành Trường An, giống như là Tây Môn Đình ở Đài Bắc vậy. Ngài treo giày ở đó cả một tuần, không có ai lấy trộm đôi giày đó. Đường Thái Tông hỏi ngài ấy: “Đại sư, vì sao không có ai lấy giày của ngài?” Ngài nói: “Trong quá khứ tôi không có nhân lấy trộm giày của người khác, vì thế đời này tôi không có quả bị người ta lấy trộm giày.”
Việc này nói cho chúng ta thấy rằng tất cả mọi việc đều là bạn không trồng xuống cái nhân thì làm sao có được quả, tất cả đều do bạn tự làm tự chịu. Vì thế hôm nay bạn hy vọng chúng ta thường xuyên viết đơn báo danh là mong muốn hồi hướng an cư lạc nghiệp, ăn mặc đủ đầy. Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí. Bạn không thể bỏ một phần tâm của mình vào đó, vì dụ bạn niệm một câu Phật cho Đài Loan, nếu một câu Phật hiệu của bạn là thành tâm thành ý, bạn sẽ trồng xuống nhân duyên. Vì sao có người ở trong thảm họa mà không chết, ở trong hỗn loạn vẫn bảo toàn được mạng sống? Bởi vì họ đã trồng rất nhiều nhân duyên phúc đức. Vì thế Phật giáo dạy bạn đầu tiên là dạy về nhân quả, nếu bạn không hiểu về nhân quả bạn sẽ không biết bắt tay vào tu hành từ đâu.
Tôi kể cho các bạn tôi đã làm như thế nào. Bản thân tôi cho rằng ban đầu cho rằng là lãng phí thời gian, nhưng sau đó tôi tự nói với mình không thể được, muốn làm một hành giả, vốn dĩ không có thời gian để mà lãng phí. Mỗi lần tôi từ Đông Nam Á bay trở về Đài Loan, tôi đều mở la bàn hành trình trên máy bay ra xem. Tôi tự nói với mình trước khi máy bay tiến vào Đài Loan, nếu tôi ngủ thì thôi, nhưng nếu tôi thức thì tôi sẽ nói với tiếp viên hàng không cho tôi một khay bánh gạo, rồi rót một ly nước ngọt, hoặc đồ uống. Bạn nghĩ là tôi uống cho vui ư? Tôi bày bàn ăn phía trước ra, đặt các thứ lên đó để làm cúng dường. Không cần nhiều, một chiếc bánh gạo, một cốc nước, một cốc đồ uống, dùng niệm lực của bạn để biến ra đầy ắp hư không để làm cúng dường. Tôi nói với Phật Bồ Tát: dù chỉ có chút cúng dường này, nhưng đây là phạm vi những gì tôi có thể làm, đó là cúng dường lớn nhất. Sau đó quán tưởng Sư Tôn, thỉnh cầu Sư Tôn gia trì cho tôi, gia trì cho quê hương tôi. Tôi phụng thỉnh Bổn tôn của tôi giáng xuống, tôi triệu gọi Hộ pháp thần giáng xuống, tôi còn đặc biệt thỉnh Ngũ Sắc Bất Động Minh Vương, Đại Bạch Tản Cái Phật Mẫu, Ma Lợi Chi Thiên Bồ Tát cùng với tôi bay. Tôi quán tưởng ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ lộ trình bay của máy bay.
Có người nói, sức mạnh của anh lớn bao nhiêu? Anh chỉ là một Liên Anh nhỏ bé mà lại muốn làm hồi hướng lớn như vậy, anh có đủ năng lực không? Tôi nói cho mọi người biết, khi ấy tôi không nghĩ đến bản thân mình, tôi chỉ nghĩ tôi hợp nhất với Bổn tôn, tôi không nghĩ đến sức mạnh của tôi lớn chừng nào. Sư Tôn nói: “Chế tâm một chỗ, mọi việc đều thành.” Tôi đã giao toàn bộ thân tâm tôi cho Tam căn bản rồi, làm gì còn thời gian mà nghĩ đến sức mạnh của mình có bao nhiêu. Nếu bạn còn nghĩ đến sức mạnh của mình thì khi ấy sức mạnh của bạn đã yếu đi rồi. Hơn nữa trọng điểm nằm ở chỗ tôi thật sự tin tưởng Sư Tôn, tin tưởng Bổn tôn, tin tưởng Hộ pháp của tôi, là các vị cho tôi sức mạnh, không phải là tự tôi đang làm. Tôi báo ân như vậy. Tôi thật sự hành động trên thực tế chứ không chỉ ngồi trên pháp tọa và hô lên cùng mọi người là chúng ta phải “trên báo bốn ơn sâu, dưới cứu ba đường khổ”. Lý thuyết Phật giáo thì ai cũng biết nói, trong sách cũng đều viết, nhưng bạn có làm không?
Tôi hoằng pháp ở nước ngoài, tôi sẽ hồi hướng cho đất nước đó quốc thái dân an. Tôi cũng hồi hướng cho Đài Loan. Khi bạn ở đất nước đó, bạn nên tôn trọng pháp luật của đất nước đó. Và tôi là người Đài Loan, tôi còn sinh sống ở đây, tôi vẫn cần phải cảm ơn. Cho nên tôi cảm thấy Phật pháp nên như thế này. Thế nào gọi là dung nhập Phật pháp vào trong cuộc sống? Khi ta làm một việc thực tiễn, ta không thể nói nó vĩ đại thế nào, chỉ là đó là việc chúng ta nên làm. Có người nói không thể giống như Thượng sư Liên Anh bay đi bay lại trên trời như vậy thì phải làm sao? Bạn không thể quán tưởng sao? Bạn ngồi trước đàn thành, chúng ta bày bản đồ lên bàn để cúng, bạn cũng có thể quán tưởng Phật Bồ Tát phóng quang. Ý của bạn niệm Phật hiệu, ý niệm tâm lực, giao cho Phật, do Phật thay bạn làm chủ, là như vậy. Cho nên tôi nghĩ rằng, mặc dù sức khỏe tôi không tốt, thân thể rất mệt mỏi, nhưng những gì tôi đang làm là đáng.
Om mani padme hum. 🙏
Pháp Hoa Đường | 05.06.2024.